Tại sao nhiều thiền giả thường bị cuồng dâm?

Lâu nay, người ta phải nghe nhiều chuyện về sự hủ bại kinh khủng nơi cửa Thiền "ở ta". Đủ cả tham nhũng, hối lộ, chạy chức chạy quyền, nhóm lợi ích... cho chí dâm ô, hủ hóa, hiếp dâm. Tại sao những người định tâm dứt bỏ bụi trần, kiên gan tu luyện mà cũng một ngày hóa "yêu râu xanh"?

Tất nhiên, tính dục, là thứ không ai có thể chạy trốn, các bậc "chân tu" đại định thì hình như cũng chỉ "hóa" được nó chút nào đó để "biến" nó thành dạng năng lượng "cao cấp" hơn, mà thôi. Trong khi, những kẻ hành Thiền "tự phát" toàn loại "tay tu", thì 99,99% là chược khí nặng nề, thoát sao được.



Khi hành Thiền (thường là không đúng cách, không đúng "đường lối"), tính dục bị ức chế, dẫn tới ẩn ức nặng nề. Cái của nợ này khốn nịn lắm, càng ép thì nó càng chặt, càng chặt thì độ bung ra càng mạnh. Ắt có ngày tức nước vỡ bờ. "Cách mạng" nổ ra. Khi ẩn ức bị dồn nén, nó sẽ tìm đường thăng/thoát. Nếu "não" của hành giả không "tạo cửa", nó sẽ phá tanh bành thân-tâm-ý người đó, tẩu hỏa nhập ma, phát điên luôn. Cho nên, có những kẻ lên cơn cuồng dâm mà làm chuyện đồi bại, thì cũng là "phúc" cho chúng, như một cách thoát khỏi bị điên nặng.

Vì thế, đừng ngạc nhiên hay kinh ngạc quá. Những "Thiền giả chuyên nghiệp" nên nhớ chuyện này, về những thương binh/người tàn tật bị cụt tay/chân. Chân, tay họ bị cụt, nhưng đau đớn thay, hệ thần kinh vận động vẫn "nguyên vẹn", tức là nó vẫn nhớ cái chức năng điều khiển tay/chân của mình. Cho nên, có nhiều khi hệ thần kinh người đó vẫn gây ra ngứa ngáy, xót xa, đau đớn ở bàn tay hay bàn chân (trong khi những bộ phận ấy đã mất). Lúc ấy thì là địa ngục thực sự với họ, vì không có cách nào có thể làm chấm dứt được cái nỗi đau/xót/ngứa ấy. Nói chuyện này vì biết, ở nhiều Thiền viện, người ta thường ăn rau răm và dùng các loại thuốc để cắt khoái cảm tình dục, nhưng tất nhiên là vô ích, phải không? Thậm chí, có những nhà sư đã bực lên lấy dao rựa chặt đứt cả cặc dái (Chuyện trước đây bên Thái, và không ít "ở ta" bây giờ). Trời đất ạ, những vị teo dái, đứt cặc ấy sẽ khổ sở thế nào thì biết rồi đấy. Khác gì những người cụt chân/tay, họ vẫn đau, vẫn cương, vẫn thèm, ở trung ương thần kinh, chứ không phải hạ bộ (tèo rồi còn đâu), mà hỡi ôi, họ chỉ có quằn quại đến điên cuồng chứ không thoát được.

Cho nên, càng tu Thiền lắm dễ càng dâm tục, không thì thành người thực vật à, và "đốc chứng" ra nhiều bệnh hoạn. Như Khuyển Điếm Thiền Giả "nhà thơ dân gian" Nguyễn Bảo Sinh (Ổng vừa in tập "Mật Tông" mà mềnh đành phải gọi là "tật mông", vì dậm dật vô cùng kkk). Như sex guru Osho, lúc thất sủng bị đuổi khỏi Hoa Kỳ vẫn hai tay quắp năm em tóc vàng phi chuyên cơ trở về Ấn Độ. Mềnh từng nghe những chuyện quát nạt, khắc nghiệt và luôn trở chứng của Thích Nhất Hạnh khi sang tuổi già. Và đã nghe về những phát ngôn quá khích, bất chấp, biện biệt, đầy tiện khí của Đức Dalai Lama (Không tin, đi mà "gúc"). Các "đại guru" cũng không ai trốn thoát được thân xác mình, dù 1 sát na. Chiêm tinh Tây cũng có câu: "You are willingly taken prisoner by your hormones."

Sao không để cho phạc-nhiên?!

Mà người ta đến với Thiền là để làm gì nhỉ? Xin chờ một "tus" khác hị.
Đặng Thân, 18/6/2020

Đăng nhận xét

0 Nhận xét