THUYẾT BẪY NỢ TRUNG QUỐC - MỘT "CUỘC CHIẾN NỢ NẦN" DO PHƯƠNG TÂY PHÁT ĐỘNG

Chúng ta thường xem tin tức nói rằng nước này vỡ nợ, nước kia vỡ nợ, sau đó truyền thông luôn hướng về Trung Quốc và cho rằng nguyên nhân là do Trung Quốc gây ra. Ngay lúc này Quỹ tiền tệ Quốc tế IMF và Ngân hàng Thế giơi xuất hiện đóng vai trò "cứu tinh".



Nghe có vẻ như IMF và Ngân hàng Thế giới thực sự là những người tốt!

Nhưng như mọi người đều biết, họ chỉ là những "tổ chức quyền lực" do Hoa Kỳ thành lập để duy trì quyền bá chủ của đồng đô la. Bất cứ ai quen thuộc với thói quen thu hoạch đô la của thế giới, đều biết rằng khi nền kinh tế Hoa Kỳ gặp khó khăn, nó bắt đầu in tiền, sau đó lan truyền lạm phát ra thế giới, sau đó Hoa Kỳ tăng lãi suất và đồng đô la Mỹ quay trở lại.

Nhưng vấn đề mấu chốt là tỉ giá hối đoái của đồng đô la tăng, có nghĩa là các quốc gia sử dụng ngoại hối để mua nhu yếu phẩm cần thiết trên thế giới như xăng, dầu, than, thép, y tế...Họ cần phải sử dụng nhiều đô la hơn khi đồng đô la tăng lãi suất. Kết quả là quốc gia đó rơi vào một cuộc khủng hoảng ngoại hối, hay còn gọi là "vỡ nợ".

Các quốc gia "vỡ nợ" cần phải giải quyết như thế nào? 

Họ chỉ có thể vay đô la Mỹ, và lúc này IMF và Ngân hàng Thế giới sẽ nói với họ rằng tôi có đô la Mỹ ở đây, có thể giúp bạn giải quyết vấn đề ngoại hối.

Bây giờ có người sẵn sàng cho bạn mượn tiền, bạn còn chưa vui sao? Nhờ đó, nhiều nước dễ dàng vay được USD để vượt qua khó khăn.

Kết quả là sau khi vay nợ.

Vào thời điểm nâng lãi suất tiếp theo, đã sảy ra tình trạng thiếu đô la, kết quả là một khi Hoa Kỳ tăng lãi suất sẽ tốn nhiều tiền hơn để có được đô la để trả nợ. Bây giờ 5 tỷ đô la có thể hoàn thành mọi việc, nhưng nó có thể tiêu tốn 7 tỷ đô la hoặc thậm chí 8 tỷ đô la.

Tại thời điểm này, các quốc gia con nợ này phải đối mặt với hai lựa chọn:

Một là vỡ nợ, nhưng điều này tương đương với việc hoàn toàn đắc tội IMF và WB, sau này sẽ khó phát hành trái phiếu kho bạc trên thị trường vốn quốc tế.

Hai là tìm đến IMF và WB để vay nợ mới trả nợ cũ, lúc này bộ mặt thật của IMF mới lộ ra.

Mượn tiền cũng được, nhưng để đảm bảo số tiền tôi cho mượn, bạn phải hứa với tôi một số điều kiện thì tôi mới cho bạn mượn.

Bởi vì các khoản vay của các tổ chức như IMF và WB có một đặc điểm rõ ràng: Các tổ chức này đưa tiền và quốc gia vay tự thực hiện.

Hầu hết các quốc gia vay tiền đều làm kinh tế không tốt, thậm chí còn tham nhũng nghiêm trọng, hiệu quả thực thi thấp, làm sao đảm bảo tiền vay được sử dụng đúng nơi cần thiết và không bị tham nhũng? Lúc này IMF có cớ để giám sát các nước này, các nước đi vay cần đáp ứng nhiều điều kiện của IMF.

Như thực hiện các quy định về quy trình, tài khoản minh bạch, cắt giảm các khoản chi trợ cấp không cần thiết… mới có thể nhận được tiền.

Các khoản nợ của hầu hết các quốc gia sẽ chỉ ngày càng lớn hơn, khi họ liên tục yêu cầu IMF vay tiền, các điều kiện của IMF sẽ ngày càng nghiêm ngặt hơn.

Ví dụ: nếu mô hình chính trị của bạn không đáp ứng các yêu cầu của nền kinh tế tự do, bạn cần tiến hành cải cách và thực hiện các hệ thống bầu cử phương Tây.

Ví dụ: Bắt bớ kẻ lợi dụng quyền tư do ngôn luận nhằm mục đích tuyên truyền chống phá  là vi phạm nhân quyền cần phải chấm dứt.

Vì vậy, bề ngoài, IMF và WB là những người nhân từ cho vay tiền, nhưng trên thực tế là những khoản cho vay thông thường. Dùng viện trợ kinh tế để can thiệp vào công việc nội bộ, khống chế kinh tế chính trị - xã hội của nước đi vay.

Lâu rồi, ai cũng đã nhìn thấu lề thói của các nước phương Tây nên rất háo hức chờ lệnh vay mới.

LÚC NÀY MỘT KẺ PHÁ ĐÁM TỪ PHƯƠNG ĐÔNG XUẤT HIỆN.

Trong 10 năm qua, với sự trỗi dậy của nền kinh tế Trung Quốc, Trung Quốc đã đề xuất Sáng kiến ​​​​"Vành đai và Con đường", điều này đã giúp Trung Quốc trở thành một dòng chảy rõ ràng trong ngành cho vay quốc tế.

Cách chơi của Trung Quốc là thế này: Không có điều kiện ràng buộc nào đối với khoản vay và nó được trang bị một hệ thống triển khai hoàn chỉnh.

Nói một cách đơn giản, Trung Quốc sẽ không trả tiền cho bạn để trả nợ hoặc mua hàng hóa, mà để giúp bạn trau dồi nội lực. Chẳng hạn, người Trung Quốc quan niệm “muốn làm giàu trước hết phải làm đường”, muốn phát triển kinh tế thì phải xây dựng cơ sở hạ tầng, vì vậy các khoản vay của Trung Quốc chủ yếu tập trung vào các dự án cơ sở hạ tầng như đường sắt, đường bộ, bến cảng, khoáng sản, năng lượng.

Mô hình cụ thể là các ngân hàng như Ngân hàng Đầu tư Cơ sở Hạ tầng Châu Á do Trung Quốc đứng đầu cung cấp quỹ khởi động cho dự án "Vành đai và Con đường" và các quốc gia địa phương huy động một phần quỹ (một số quốc gia không có tiền nên Trung Quốc cho vay ), còn cơ sở hạ tầng do phía Trung Quốc thực hiện, cuối cùng dự án sẽ hoàn thành và trả gốc và lãi khoản vay bằng thu nhập phát sinh từ quyền quản lý liên quan.

Mô hình này là một tình huống đôi bên cùng có lợi cho Trung Quốc và các quốc gia dọc theo “Vành đai và Con đường”.

Phía Trung Quốc đã xuất khẩu năng lực sản xuất dư thừa về thép, xi măng, lao động, v.v. Ngoài ra, từ khâu đầu tư dự án, xây dựng đến hoàn thiện đều do Trung Quốc chi phối hoàn toàn, không cần trông chờ vào nước cho vay để thực hiện.

Ví dụ: Đường sắt tốc độ cao Trung-Lào.

Để tránh các rủi ro tham nhũng khác nhau, không cần phải áp đặt các hạn chế khác nhau để kiểm soát rủi ro và sẽ không gây ra sự phẫn nộ của quốc gia cho vay.

Một mặt, nó có thể tạo ra tác động thúc đẩy của việc cải thiện cơ sở hạ tầng đối với nền kinh tế, mặt khác, lãi suất thực sự rẻ hơn so với các nước phương Tây và không có điều kiện chính trị.

Hơn nữa, toàn bộ quy trình đơn giản, thuận tiện và khả năng vận hành cao, thậm chí không phải lo lắng về việc vận hành sau này và phía Trung Quốc sẽ bao toàn bộ (quyền vận hành được khấu trừ vào khoản vay).

Dự án sẽ được trả lại cho quốc gia cho vay sau khi hoạt động của nó đáo hạn trong tương lai, điều này tương đương với việc không chạm vào bất kỳ quyền lợi được đầu tư nào và có được một tài sản chất lượng cao một cách vô ích.

Do đó, sau khi mô hình này của Trung Quốc ra mắt, tạo thành một đòn giảm kích thước của các tổ chức tài chính Phương tây. Các nước phương Tây và các tổ chức tài chính không thể cung cấp các hệ thống thực thi tương ứng sau khi đã phi công nghiệp hóa, hoặc có khả năng công nghiệp hóa nhưng không thể cạnh tranh với Trung Quốc vì lý do chi phí.

Kết quả là các khoản vay nặng lãi của thế giới (các dự án cơ sở hạ tầng, cuối cùng có thể tạo ra thu nhập) về cơ bản đều do Trung Quốc đảm nhận.

Các tổ chức tài chính phương Tây chỉ có thể thực hiện một số khoản vay tài chính thuần túy (lãi suất cao nhưng khả năng vỡ nợ cao) hoặc các khoản vay cơ sở hạ tầng giả (cuối cùng, sau khi tiền được trao cho quốc gia cho vay, cơ sở hạ tầng không được khởi động, tiền mất hết, cuối cùng là lông gà khắp nơi), còn không lấy lại được vốn đầu tư chứ đừng nói đến chuyện cho vay mượn can thiệp vào công việc nội bộ của người khác.

Điều này tương đương với việc bị cướp miếng thịt trong bát của chính mình.

Điều này đã gây ra sự bất mãn mạnh mẽ ở các nước phương Tây.

Cái gọi là "bẫy nợ" do Trung Quốc tạo ra đã được quốc tế thổi phồng để tấn công sáng kiến ​​"Một vành đai, Một con đường" của Trung Quốc. Tuy nhiên, kiểu tấn công này không hiệu quả trong thời bình và tất cả những kẻ ngu ngốc đều biết rằng mô hình của Trung Quốc là mô hình đôi bên cùng có lợi thực sự.

Hoa Quốc Phong, 21.05.2023

Đăng nhận xét

0 Nhận xét